Lời bài hát Sai Duyên

Đóng góp bởi

Ver 1 : Thiên Quý Khi mà duyên phận là một cuốn sách, nếu không để tâm sẽ bị lướt qua Anh còn dài bản thân muốn trách, người đã đến sao lại bước xa Nếu như nhành hoa đã cuốn theo gió, hãy để một lần mây thử ngược giông Và buông tay là mất tất cả, thì liệu nắm chặt có giữ được không? Tuyết mùa đông này không còn gió, mang người nơi đó đi về bên ai Biết người trông còn mong đừng có, nhớ những kỉ niệm từng kề lên vai Ai đã từng khóc bằng nước mắt, trong lòng anh khóc bằng sự im lặng Sai đã từng đặt dần bước thắt, càng nhớ quá khứ đau càng thêm nặng Anh đã từng ước tim mình là nước, để không có những vết xước bên trong Anh đã từng bước lên mùa đông phủ, nhưng lòng không chủ thấm ướt trên sông Và nếu cảm xúc được diễn tả bằng lời, thì ta đã chẳng gượng cười khi đau Còn tình cảm nói quên mà dễ, thì đã không để lệ mắt mi lau Anh chẳng thể rõ mình đang đợi điều gì, nhưng vẫn vô vọng biết bao nhiêu đêm Là đợi người xưa sẽ quay trở về, hay đợi bản thân này hết yêu em Là phận không trách được tơ vương hồng trần lần nữa thay phiên Là hận trong bao lần trách kẻ có nợ nhưng đã sai duyên Mel : Thịnh Trần Là do anh sai hay do em sai Hay tại vì anh yêu sai cách yêu Lỡ duyên rồi Tìm coi nơi đâu là bình yên Nhìn bầu trời kia như đang mất mây Cơn gió đã về lòng đau chạm đáy Kéo mây đen về làm mưa trong lòng buồn thêm Hook : Thiên My Một lần lầm lỡ đã bước sai đường làm lòng chứa đựng thêm dòng lệ mắt Khi báu vật từng thuộc về mình bạc duyên đánh cắp mang lòng tệ nhất Hay cho câu "suốt đời bên nhau" vì lần trót dại tin lời thề vội Lòng nặng tựa như phiến băng giữa đường sóng đánh mang đời về cội Trọn vẹn tất cả những gì đau nhất xuyên tạc tuyết phủ vai thi sĩ Chẳng thể bình thản đón nhận cô độc bạn đồng hành chẳng ai tri kỉ Tình kia không đổi chỉ là hoán vế từ người này sang kẻ khác Chẳng còn gì tồi tệ hơn khi duyên phận của mình người mang kẻ vác Thật tâm thương cạn cả đáy lòng con tim này chẳng có quyền riêng Ngày bình yên tay còn chưa nắm lại nhận đau thương phủ gió triền miên Người thương nhất rồi cũng rời xa mình đâu còn gì để mất Tứ phương trăm hướng chẳng ai kề bên tên chẳng ai còn đáng kể nhất Kí ức nổi đau suốt chuỗi ngày dài sao dám mở lòng thương đợi chờ ai Ngày tháng sau này mong cầu vị đắng hoen rỉ bạc màu vương sợi mờ phai Chốn hồng trần chẳng chút tiếc thương cho kẻ bao lần nước mắt vương mi Tâm bất lực lòng này kiệt quệ ôi thôi người người chớ nhắc thương chi Ver 2 : Thiên Quý Chợt tỉnh giấc anh đã chìm sâu trong những kỉ niệm của ngày xưa Không phải là anh đang khóc đâu chỉ là ngưng lệ nơi này mưa Cảnh hình dáng mưa thì vẫn hiện rõ người xưa nay còn chờ hay không? Thôi ngày tháng xưa chỉ là hoài niệm để anh hóa băng giờ thay đông Cành hồng không duyên nhưng anh vẫn giữ trong tim chẳng bao giờ hối tiếc Cánh đồng không yên hoàng hôn chiều hạ xuyên cài vạt áo màu khói tuyết Tâm anh rối viết lên từng trang vở, than thở bên mực luồng thư xanh Tình dang dở hay tim người tan vỡ có đớn đau nào buồn như anh Hình như tranh cũng đã phai sắc nay tắt nắng lục bình đơm hoa Nôm na ca từ của anh đang viết anh siết dòng lệ ngày hôm qua Nước vô tình, ngàn năm trôi mãi Mây vô tình, mây bay khỏi đây Trăng vô tình, sông kia ngừng thôi chảy Người vô tình,chân thành bị thổi bay Mưa đổi thay luôn cả dòng lệ tâm hồn nay điên ai thấy được đâu? Nổi lòng của việc đợi chờ một người sai duyên có mấy ai thấu được đây Thấy được nhau nhưng chẳng bên nhau trớ trêu cành hồng thấm mưa ngâu Quá khứ em để gió cuốn đi rồi, kỉ niệm em quên còn anh vẫn chưa đâu Thịnh Trần: Là do anh sai hay do em sai Hay tại vì anh yêu sai cách yêu Lỡ duyên rồi Tìm coi nơi đâu là bình yên Nhìn bầu trời kia như đang mất mây Cơn gió đã về lòng đau chạm đáy Kéo mây đen về làm mưa trong lòng buồn thêm Thiên My: Một lần lầm lỡ đã bước sai đường làm lòng chứa đựng thêm dòng lệ mắt Khi báu vật từng thuộc về mình bạc duyên đánh cắp mang lòng tệ nhất Hay cho câu "suốt đời bên nhau" vì lần trót dại tin lời thề vội Lòng nặng tựa như phiến băng giữa đường sóng đánh mang đời về cội Trọn vẹn tất cả những gì đau nhất xuyên tạc tuyết phủ vai thi sĩ Chẳng thể bình thản đón nhận cô độc bạn đồng hành chẳng ai tri kỉ Tình kia không đổi chỉ là hoán vế từ người này sang kẻ khác Chẳng còn gì tồi tệ hơn khi duyên phận của mình người mang kẻ vác Thiên An: Duyên không hợp tâm tận vô minh một mình bến vắng tiếng lòng thở than Ý trời sắp đặt cho hai đường chia ngã không tại ai cả mọi thứ vỡ tan Mối tình lương duyên không chọn quay lưng vương lòng đâu để phí lời Chắc có lẽ tơ hồng đã đứt đoạn duyên tận tâm hận là tại ý trời Chữ duyên như là ngọc trai đáy sông không có đừng mong trông mò Trong khi sông xa bao la rộng lớn mà lại cô quạnh vắng sông không đò Lời thề giờ vẫn còn nhớ ở đây chúng ta sẽ không rời đâu Giờ đưa mắt để nhìn nơi thật xa cả hai quay lưng về phía trời âu Từng kỉ niệm không thể nào xóa lưu giữ màu tím đóa hoa lục bình Tự tô thoại vẫn còn hạnh phúc nói dối đau hơn cắt da cực hình Chàng nghệ sỉ năm xưa vẫn vậy phổ nhạc tâm họa vào giấy ghi bài Nếu nổi buồn có thể mang lại danh tiếng thì cũng đem để thi tài Cùng nhau kết bái phu thê hồng tình, giao bôi rượu hồng chưa có Tại sao lại bỏ nhau đi thật xa tạo cho khoảng trống trong lòng mưa gió Cố gắng thì cũng nhiều rồi bây giờ rẻ lối ai chờ, ai khuyên Vậy thôi trả lời câu hỏi trong lòng, do sai duyên