Hồi Quang Phản Chiếu

Hồi Quang Phản Chiếu

Xem MV bài hát

Lời bài hát Hồi Quang Phản Chiếu

Đóng góp bởi

VER 1: Nếu con người chỉ sống một lần Sao không thể sống tốt với nhau Lưu ký ức vào trong bộ não Trước khi bức tranh nó bị phai màu Điều đáng sợ trong những ngày tháng Khi mà họ toàn lừa dối nhau Sự bất công như lưỡi dao bén Cứa thành từng giọt mồ hôi xương máu Rơi vào khó khăn, con người đột nhiên trở nên sáng tạo Họ cầm chai bia và biến nó thành con dao Không có khó đâu, trong những cuộc thi có sự sắp đặt Đến khi kết thúc nó để lại đó bao nhiêu thắc mắc Người có tài thì đi phía sau Con ông cháu cha thì đi phía trước Nếu xếp hàng không có phong bì Thì qua ngày mai còn chưa tới lượt Trong xã hội như một cỗ máy Dồn nén con người như nén lò xò Lấy trí óc và sự sáng tạo Rồi nén lần nữa cho nứt hộp sọ Giây phút dựa vào ý chí mặc kệ những lời dèm pha Là con người bộc lộ bản năng Để đi đến một mức khó tả Thương thay cho những kiếp người với một đời đôi tay lấm lem Tình cảm như là trò chơi Thì đừng có hỏi tại sao anh lại tán em Hãy vững bước, trên chính đôi chân của mình Dù gió có lay, dù cây có ngã, dù trước những lời cười khinh Cái chết là sự ra đi để lại quá khứ bao nhiêu minh chứng Để khi đi đến cuối đời ta nở nụ cười không mất bình tỉnh VER 2: Ngọn lửa trước khi vụt tắt Ánh sáng sẽ bùng cháy lên Con người cận kề cái chết Hơi thở cuối cùng cho người yêu mến Trong vài giây nghĩ về thiên đàng Hay hồn phách đi xuống địa ngục Nơi đâu cũng là ánh vàng Hay là khi được trời ban phúc Ở 2 nơi, nơi nào cũng sợ Nhưng không đáng sợ bằng chốn trần gian Nơi mà mọi loại cảm xúc Được quy đổi thành đồng tiền vàng Nơi mà tình thân gia đình Cũng không bằng với người xa lạ Tư tưởng trong não con người Theo thời gian nó dần tha hóa Ở thế hệ mầm non tương lai Chẳng ai coi trọng các bậc tiền bối Muốn làm đất nước vươn vai Khi trên tay chỉ cầm điện thoại Nếu đã làm phải làm thật nhanh Con người ngày một tiến hóa Khi họ trở mặt dễ như ăn bánh Và nếu một ngày khi ta đi lên Họ đứng hai bên buông lời sân si Chờ thời cơ họ nắm chân kéo Vì không như nhau nên lòng đố kỵ Ở nơi đây trong một mảnh đời Có nhiều số phận còn kém may mắn Họ không nếm vị ngọt mà mỗi một ngày họ nếm cay đắng Giữa đám đông nếu không khác biệt Thì bản thân sẽ bị lưu mờ Cho đến khi con tim ngừng đập Thì chỉ nhận lại gương mặt thờ ơ Nhưng không sao vì một đời người ai cũng sống một lần thôi mà Nên hãy bỏ qua tất cả và sống đơn giản với bản thân ta Để một ngày chấp cánh và bay xa