Biển Trời Thương Đau

Biển Trời Thương Đau

Lời bài hát Biển Trời Thương Đau

Đóng góp bởi

Tiếng sóng biển vỗ mạnh vào bờ anh vẫn đứng chờ như lời đã hẹn Đếm đủ hết 2 lần 4 mùa giã tràng xe cát như một thói quen Chẳng còn nhớ là lần thứ mấy ta suy tư mãi nhìn gió thổi mây Ánh nguyệt buồn khuyết 1 phần 3 cùng ta đứng đó đếm chậm từng ngày Bao lâu rồi không còn biết được cái nắm tay trong chiều gió mát Bao lâu rồi bến cũ chờ mong người ta quay về xây lâu đài cát Rồi tất cả chỉ là đợi mong vì sâu phía trong vẫn giòng suy nghĩ Đến bao lâu thì ta sẻ thôi rồi ai sẻ tới cùng ta bước đi Hôm nay bất giác lại nhớ về một ánh mắt đã khắc thật sâu Nhưng có lẽ chỉ là hoài niệm mà ta không quên giữ mãi trong đâu Khi người đi nửa hồn ta chết còn nửa hồn kia bổng dưng dại khờ Khi người đi ta biết đã hết cũng là lúc nhân đôi nổi nhớ Nhớ những gì mà em từng nói rằng em rất thích ngắm chiều hoàng hôn Nhưng hôm nay cơn mưa kéo về hoàng hôn lỡ hẹn kỷ miện tâm chôn Ta chưa từng biết tim rỉ máu chỉ biết giữ riêng mình niềm đau Ta chưa giám tin vào sự thật là mình vô tình lướt qua đời nhau Từng gửi gắm em vào bài nhạc...níu kéo xác suất chỉ 1 phần trăm Ví em là biển ...anh là sóng... kỷ niệm gợi về nơi anh hằng năm... Cũng từng để tên em vào trong đấy... nhưng có ai nghe bài nhạc buồn này.. Anh vẫn sad love...vẫn là anh...với bao nỗi buồn đang chất chồng vậy Thôi nhắc em vào trong bài hát là điều anh không thể nào làm được... Đã từng nghĩ rằng viết theo cảm xúc..thì sẽ gửi gắm thật nhẹ nhàng hơn... Nhưng mà thôi....biển là của nơi khoảng trời rộng... Em là của biển...hóa làn mây anh sẽ giữ mãi ở trong lòng Hôm nay anh lại dạo bước…chợt bấc giác ngắm phía hoàng hôn… Sóng biển đập làm anh đau nhói…với nỗi nhớ em lại ngập tràn hơn… Khắc tên nhau trên bờ cát trắng…hứa với nhau đi đến trăm năm… Nhưng sao bây giờ thì mọi thứ chỉ…sụp đổ dưới chân anh…. Bao nhiêu năm rồi em nhỉ..? không. Bên anh như mọi khi… Tin nhắn cuối em viết cho anh thật là đau lòng rồi vội đi… Nếu như quay lại khoảng thời gian ấy em có quyết định rời bước hay không… Đừng trả lời nếu như là “ có “ rồi thì chỉ có anh đứng đây trông Anh la lê đến từng hàng quán…với những nỗi nhớ gắn gép miên man Từ một người cô đơn bây giờ mang thêm nỗi buồn sánh bước hiên ngang Dã tràng xe cát biển đông trong lòng…chỉ mỗi anh nơi căn phòng trống…. Nói anh nghe em hiểu được gì…khi trong lòng anh giờ chât chồng đống… Để gió thổi bay với những kỷ niệm…thật sự. rằng là anh không nỡ… Vui buồn có nhau nhưng còn mỗi sóng nơi đây như thế vẫn còn trông chờ… Không cần em nữa…Nỗi buồn với anh là quá dư thừa… Sẽ tốt thôi…sau đó dặn lòng không ôm nỗi buồn mãi khư khư mà Từng gửi gắm em vào bài nhạc...níu kéo xác suất chỉ 1 phần trăm Ví em là biển ...anh là sóng... kỷ niệm gợi về nơi anh hằng năm... Cũng từng để tên em vào trong đấy... nhưng có ai nghe bài nhạc buồn này.. Anh vẫn sad love...vẫn là anh...với bao nỗi buồn đang chất chồng vậy Thôi nhắc em vào trong bài hát là điều anh không thể nào làm được... Đã từng nghĩ rằng viết theo cảm xúc..thì sẽ gửi gắm thật nhẹ nhàng hơn... Nhưng mà thôi....biển là của nơi khoảng trời rộng... Em là của biển...hóa làn mây anh sẽ giữ mãi ở trong lòng Buồn thì nói ai nghe, sự chân thành nào để đem khoe Thu mình lại bởi trong đêm tối đau đớn tìm đến làm mi ướt nhòe Phải chi đừng quá ướt át... Mà sống cuộc đời khô khan Bỏ khỏi đầu mớ sầu nặng trĩu, không liên quan tới như mình vô can Nhắm mắt lại chỉ muốn được thấy, đang bình yên đứng giữa lưng đồi Giây phút đó cứ như lần cuối, ở nơi ngực trái tim đã ngưng rồi Sài gòn anh vẫn ở đấy, chờ có dịp người có sang thăm Mà tim em đã được lắp đầy, anh cũng đâu còn gì đáng quan tâm