Anh Khác Sài Gòn

Anh Khác Sài Gòn

Lời bài hát Anh Khác Sài Gòn

Đóng góp bởi

Anh tập quen với nỗi cô đơn bây giờ cũng đã mấy năm rồi Vẫn biết xa em là điều rất khó ở nơi bộn bề cả trăm người Sài Gòn khác biệt là nó nhộn nhịp còn anh thì lại thích trầm lắng Nhưng cũng phải cố mà gắng thích nghi dù phải ngậm cay bao lần đắng Ngoài trời tí tách cơn mưa đầu mùa... kèm chút ánh nắng của ngày hạ Vẫn có ai đó cảm nhận cơn mưa... nơi mùa hạ cũ người rời xa Đó là anh... đơn giản là anh thằng ngốc ngày nào từng say đắm Thề hẹn yêu em bên em cả đời... dù tình cảm này nghìn cay đắng Đúng thật đấy từ ngày em đi anh tập cho anh tự giết thân Thuốc lá rượu bia ngày nào cũng vậy... đau khổ in hằn dấu vết chân Sài Gòn không rộng nhưng sao triệu người anh vẫn thể không kiếm được em Duyên phận sau cùng cũng phải kết thúc... đành đem tình duyên cá cược thêm Ngày yên bình là lúc có em... anh ngoan và chìm trong giấc ngủ Đâu phải thế này thức trắng bao đêm nỗi buồn bao nhiêu anh cất đủ Và đó là anh vẫn một tâm trạng... nhưng hai cảm xúc với Sài Gòn Bộn bề đau thương ý chí của anh cũng do nơi này dần mài mòn Tập cách lặng lẽ mà sống một mình... rồi thì nó cũng là thói quen Anh hay la cà... về nơi hẹn cũ... để không thể nào phiền toái em Anh dành hơn nữa phần giờ cắm cúi với đống bài vở và công việc Để tập cách quên và cả cách nhớ xem như tình cảm anh không tiếc Anh cũng đã giữ lời hứa trọn vẹn để em yên bình theo tháng năm Còn anh thì mãi cô độc một mình lạnh lẽo con tim như táng băng Sài Gòn đêm nay sao yên ắng quá có lẽ chỉ còn mình anh thôi Mài mòn ký ức hay nghĩ về em để cho khoảnh khắc này nhanh trôi! Lại một đêm buồn nữa rồi... anh lại ví em trong bài rap Đã không ngủ cũng khá lâu rồi... đến chăm bản thân cũng lười nhác Anh từng nói em... là Tiến của em bây giờ thì đã trưởng thành hơn Đúng vậy đấy... nhưng anh trưởng thành khi nỗi đau này nhói từng cơn Anh không trách em mà chỉ trách anh... vì anh kết thúc mối duyên này Ta không quen được thì phải chấp nhận... anh đành phải ngậm đắng cay vậy Anh từng ghé... ở nơi hẹn cũ... và nghĩ thời gian bên cạnh nhau Buồn cười thật đấy... tự anh lựa chọn trong niềm đau Anh đã chấp nhận tự giết mình... không nhận yên bình cho bản thân Anh khóc quá nhiều rồi... anh ổn... mặc dù đau thương luôn cản chân Em cứ vui đi... ngay bên người mới... để lại Sài Gòn chỉ mình anh Em cứ vô tư và oán hận anh... vì đã nghe lời gia đình anh Và anh biết ngày tháng sau này... sẽ là những chuỗi ngày khó khăn Và anh biết mãnh đất khô cằn... chỉ còn gắng bó có mỗi anh Thế là hết cho cuộc tình duyên... khiến anh lận đận đến thế này Và hãy hạnh phúc... nỗi buồn là thế để anh duy trì đế chế này Tập cách lặng lẽ mà sống một mình... rồi thì nó cũng là thói quen Anh hay la cà... về nơi hẹn cũ... để không thể nào phiền toái em Anh dành hơn nửa phần giờ cắm cúi với đống bài vở và công việc Để tập cách quên và cả cách nhớ xem như tình cảm anh không tiếc Anh cũng đã giữ lời hứa trọn vẹn để em yên bình theo tháng năm Còn anh thì mãi cô độc một mình lạnh lẽo con tim như táng băng Sài Gòn đêm nay sao yên ắng quá có lẽ chỉ còn mình anh thôi Mài mòn ký ức hay nghĩ về em để cho khoảnh khắc này nhanh trôi! Có niềm vui... cũng có niềm đau thì anh cũng đành phải chấp nhận Đau thương gian dở... vậy thì ta hãy... tránh oán hận Những nỗi đau hãy để bên anh... còn nhiêu niềm vui hãy mang hết Vứt bỏ tất cả... anh không cần thứ tình đang chết Sài Gòn bộn bề với bao nỗi buồn... mà chính do anh hình dung ra