Lời bài hát Anh Chán

Đóng góp bởi

Từng một mình cũng đã quen "Tiến" của em đã khác rồi Nhìn ngoài đường nơi góc phố đấy chỉ còn anh buồn thật khác người Anh từng lười phải yêu ai đó khi tình duyên mình phải rời xa Anh viết lên đây từng dòng rời rạc lẩm bẩm một mình giữa người qua Ở nơi Buôn Hồ này lạnh lắm... với những câu hứa hẹn trăm năm Chắc em không nhớ nhưng anh thì có khắc ghi sâu mãi trong thâm tâm Không còn tin nhắn chúc nhau mỗi tối lúc trước đã từng là thói quen Và những lần say nhưng anh vẫn ổn có thể là anh đang dối em Anh chán cái cảnh như thế này, nhìn họ đang trong tay hạnh phúc Anh chán cái cảnh phải nghĩ về em lòng đau như cắt hàng vạn khúc Anh chán cái cảnh đơn phương bây giờ... khi cố quên thì lại càng nhớ Chán cái cảnh khi anh thức giấc liền cầm điện thoại và lại ngồi chờ Chờ một thứ từng là thói quen chúc anh hạnh phúc vào buổi sáng sớm Và chờ tin nhắn chúc nhau ngủ ngon khi ta trò chuyện lúc đêm hôm Nhưng anh chỉ chờ ở trong tiềm thức vẫn còn nhớ rõ hình dáng em Ân tình bấy lâu giờ thì cũng tan đau khổ như vậy có đáng quên? Anh chán cái cảnh phải sống một mình... chán cái cảnh khi em lặng thinh Chán buồn bã đón ánh bình minh và sự cô đơn mà em tặng mình Rồi khi anh buồn nhưng anh không nói, khi anh có nói em cũng đâu nghe. Chán những điều anh không mong tới, nhớ chuyện vui ta cùng nhau khoe. Anh không thể giống những cơn Mưa (RainTee) Không thể như bản thân lúc trước ! Em đừng đem đo đạc với ai vì anh chẳng giỏi về chuyện bút thước Rồi khi anh chán phải làm thế nào?Em hãy chỉ cho anh được không? Anh buồn đôi khi anh tủi... kiên cường mấy chẳng thể vượt giông! Anh chán cái cảnh phải sống một mình... chán cái cảnh khi em lặng thinh Chán buồn bã đón ánh bình minh và sự cô đơn mà em tặng mình Rồi khi anh buồn nhưng anh không nói, khi anh có nói em cũng đâu nghe. Chán những điều anh không mong tới, nhớ chuyện vui ta cùng nhau khoe. Anh không thể giống những cơn Mưa (RainTee) Không thể như bản thân lúc trước ! Em đừng đem đo đạc với ai vì anh chẳng giỏi về chuyện bút thước Rồi khi anh chán phải làm thế nào?Em hãy chỉ cho anh được không? Anh buồn đôi khi anh tủi... kiên cường mấy chẳng thể vượt giông! Duy của em vẫn như thế, là người đôi khi không thiết thực Là người cũng ít quan tâm chuyện đời vẫn cười vui đâu còn biết bực Suy nghĩ tích cực về mọi thứ, bận lòng gì những lời chê khen Chỉ là thấy chán nếu như trong đầu có hình dung thấy từng nơi quen Là nơi con đường lúc ta về, kề vai mình cùng hát nhau nghe Là nơi mọi thứ trở nên gần gũi khi còn em đó ngồi sau xe Giờ thì có khác, khác ở chỗ anh để cho nỗi buồn di cư Nhớ em thì đủ như mọi ngày, anh không thấy thiếu chẳng khi dư Anh chán cái cảnh cứ ghi thư, không được nói em nghe mọi thứ Chán cảnh áp úng đôi khi gượng gạo việc đến bên em chỉ chần chừ Anh chán cái cảnh chạy khắp Sài Gòn, ánh mắt nhìn đâu đó bâng quơ Chán cái cảnh miêu tả em biết mặc dù anh đây chẳng giỏi văn thơ Chán cái cảnh chỉ giỏi yêu em, mà anh không giỏi thêm việc khác Động lực của anh là nghĩ về em rồi âm thầm tạo ra nhiều kiệt tác Anh chán cái cảnh phải chờ một người nào khác ban phát yêu thương Chán cái cảnh thẫn thờ khi phải thừa nhận anh chẳng giỏi chuyện yêu đương Anh chán cái cảnh phải sống một mình... chán cái cảnh khi em lặng thinh Chán buồn bã đón ánh bình minh và sự cô đơn mà em tặng mình Rồi khi anh buồn nhưng anh không nói, khi anh có nói em cũng đâu nghe. Chán những điều anh không mong tới, nhớ chuyện vui ta cùng nhau khoe. Anh không thể giống những cơn Mưa (RainTee) Không thể như bản thân lúc trước ! Em đừng đem đo đạc với ai vì anh chẳng giỏi về chuyện bút thước Rồi khi anh chán phải làm thế nào?Em hãy chỉ cho anh được không? Anh buồn đôi khi anh tủi... kiên cường mấy chẳng thể vượt giông! Anh chán cái cảnh phải sống một mình... chán cái cảnh khi em lặng thinh Chán buồn bã đón ánh bình minh và sự cô đơn mà em tặng mình Rồi khi anh buồn nhưng anh không nói, khi anh có nói em cũng đâu nghe. Chán những điều anh không mong tới, nhớ chuyện vui ta cùng nhau khoe. Anh không thể giống những cơn Mưa (RainTee) Không thể như bản thân lúc trước ! Em đừng đem đo đạc với ai vì anh chẳng giỏi về chuyện bút thước Rồi khi anh chán phải làm thế nào?Em hãy chỉ cho anh được không? Anh buồn đôi khi anh tủi... kiên cường mấy chẳng thể vượt giông!