Trách Duyên

Trách Duyên

Lời bài hát Trách Duyên

Đóng góp bởi

Viết lên bao nhiêu câu chuyện Vẽ lên thật nhiều mối duyên Trên cao trăng tròn Cuội nói với chị Hằng Nhìn xuống nhân loại mà khóc thương trầm thăng Đã mấy mươi năm trăng rằm Vấn vương mãi một chuyến thăm Ra đi âm thầm Trong cơn mưa dầm Em mang hết tình còn anh với duyên mình Trách duyên trời đã khiến ta xa rời Dẫu chuyện đời nhiều lắm cũng qua thời Ngày mình cùng dắt nhau qua cơn bĩ cực Giờ thì hồi thái lai chưa đến, Tơ duyên đã đứt Dưới ánh đèn soi sáng khắp phố phường Có bao người dìu nhau đến cuối đường Một mình vẫn bước đi như bao ngày thường Nhẹ cười cùng bóng trăng rối lòng tơ vương Gió cuốn chân mây không rời Chứng nhân cho nàng với tôi Ông Tơ Bà Nguyệt Se duyên nhân loại Bao nhiêu giai thoại thì bấy nhiêu chuyện tình