Người Thành Hồi Ức Buồn

Người Thành Hồi Ức Buồn

Lời bài hát Người Thành Hồi Ức Buồn

Đóng góp bởi

Đã từng thật hạnh phúc
Đã từng thật đắm say
Tình yêu này từng ấm êm
Mây cũng thấy
Trời cao này biển rộng
Tận lòng chỉ muốn đắm đuối em thôi
Sóng gió chẳng thể ngăn ta về bến cuối
Đã từng thật yếu đuối
Đã từng thật đắng cay
Và đã từng vì em
Mà bất chấp đấy
Nhân thế buồn nhất chắc là
Chuyện tình gọn gói trong câu đã từng
Hạnh phúc ta đã vay
Giờ chờ người đến
Đếm nước mắt ta trả thay
Đến lúc nói kết thúc
Anh vẫn còn tin vào lời hứa ấy
Mình sẽ đón nắng sớm nơi đó
Chăm hoa cùng nhau
Chẳng màng tháng ngày
Những giấc mơ ấy chưa xây
Mà em buông tay thế này
Chẳng phải mình đã yêu đến như vậy
Điều gì khiến em đổi thay
Quá khứ đã có lúc chẳng thể nào
Buông tha anh mỗi tối
Vì có lẽ những thứ ấm áp ấy
Suốt đời này chỉ vỏn vẹn thế thôi
Em cứ yên bước ra đi
Mặc anh đã say mất rồi
Nghẹn ngào gạt nước mắt mỉm cười
Chầm chậm học cách từ bỏ thôi
Và rồi kỷ niệm buồn vui
Chúng ta phải chia hai xa
Anh bảo anh vẫn còn yêu em nhiều
Nhưng tình cảm đang phai mà
Nhân gian trần đời
Ai thấu được nỗi buồn này
Trong tim nhoi nhói đau đến nhường này
Quên đi là cách tốt
Mà em đang dần học
Để bản thân không nhận lại đau thương ấy
Anh à
Em hiểu lý do
Là không còn tương xứng mấy
Ấy mà
Em vẫn cố chấp níu kéo
Trong nỗi vô vọng
Còn vương chút ít gọi là cô đọng
Chắc chỉ là những ký ức nhỏ
Mà mình cần phải dần xa
Đã từng thật yếu đuối
Và đã từng thật đắng cay
Và đã từng vì em
Mà bất chấp đấy
Nhân thế buồn nhất chắc là
Chuyện tình gọn gói trong câu đã từng
Hạnh phúc ta đã vay
Giờ chờ người đến
Đếm nước mắt ta trả thay
Đến lúc nói kết thúc
Anh vẫn còn tin vào lời hứa ấy
Mình sẽ đón nắng sớm nơi đó
Chăm hoa cùng nhau
Chẳng màng tháng ngày
Nhưng giấc mơ ấy chưa xây
Mà em buông tay thế này
Chẳng phải mình đã yêu đến như vậy
Điều gì khiến em lừa dối
Quá khứ đã có lúc
Chẳng thể nào buông tha anh mỗi tối
Vì có lẽ những thứ ấm áp ấy
Suốt đời này chỉ vỏn vẹn thế thôi
Em cứ yên bước ra đi
Mặc anh đã say mất rồi
Nghẹn ngào gạt nước mắt mỉm cười
Chầm chậm học cách từ bỏ thôi
Người thành hồi ức buồn