Lời bài hát Tương Tư Tiên Tử
Bầu trời vàng rực lửa, thiêu rụi chốn phồn hoa Người cùng người mới lạ, yêu kiều bước kiệu hoa Du dương ta say sẩm, ái tình cổ người gieo Lưu lạc theo chân trời, thuyền trôi không người trèo Mất phương hướng cơn mưa xối xả, xe lạnh cả trời thu Cả một đời vấn mãi một người, tương tư ta ấm ủ Phu thuê chợt tỉnh mộng, bất giác như xé ruột gan Tâm tình ta giấu kín, ngày cung hỷ người ta bàng hoàng Mới hôm nào người còn ở đó bờ sông thượng nguồn vẫy tay ta Cất câu ca ngọt ngào chìu mến làm ta mê mẩn thức canh ba Hình dáng người tựa như tiên nữ, ngọc ngà, kiêu sa Là tương tư thì hóa thành gió vô định gió la đà Vẫn là nhung, vẫn là nhớ, vẫn là người ở đâu đây Vẫn là thơ ta tả về người, người đâu còn ở đây đâu Pháo hoa ngày đại hỷ, bùng bùng mừng họ thành đôi Phu thuê khấu giao bái, rượu giao bôi họ nâng cùng người rồi Ta ước mình hóa thành khói, hóa thành sương, hóa thành mây Kề bên người mà chẳng cần nói, khắp tứ phương, để người thấy Ta ước mình hóa thành nước, hóa thành biển, hóa thành sông Mang nổi sầu đông lạnh giá, sông Vong Xuyên, ta giấu trong lòng Ta ước mình hóa thành hoa, hóa thành lá, hóa thành cây Đào hoa hay là bỉ ngạn, vẫn cô độc chờ người đấy Ta ước vẫn là ta ước, ước thì biến thật không? Hàng trăm vạn lần ta ước, từ đầu đã hóa thành không Huỳnh tư mỹ nhân hề tâm bất hồi vọng Thị giác vô khổng tước tùy duyên bất kì vọng Cẩm mịch mù trong gió than thở với tửu lâu Thơ duy hữu diệc thiên đường đích dạ hậu Người khẻ nở nụ cười, tặng ta trường tương tư Khiến lệ vạn thành sầu cớ sao còn lưỡng lự Ta hỏi thầm với gió người có trở lại không? Tương tư nàng tiên tử, gió lặng im đau lòng Tư âm không thể sánh, bằng người đối với ta Cả vùng trời u ám, kiên định không buông thả Một lòng, một dạ, hồn ta mãi không chạy trốn Đời ta là kẻ lưu đày phơi mình giữa ngàn bề bộn Chẳng mong được như ý tình khúc bức họa bi Thể thơ ta chưa kịp gửi tàn tro nhiệt hỏa y Nói thương thì không thể, Nên môi phải lặng im Thành trung lao thủy nguyệt Lời nguyện cầu tử quyên Ta ước mình hóa thành khói, hóa thành sương, hóa thành mây Kề bên người mà chẳng cần nói, khắp tứ phương, để người thấy Ta ước mình hóa thành nước, hóa thành biển, hóa thành sông Mang nổi sầu đông lạnh giá, sông Vong Xuyên, ta giấu trong lòng Ta ước mình hóa thành hoa, hóa thành lá, hóa thành cây Đào hoa hay là bỉ ngạn, vẫn cô độc chờ người đấy Ta ước vẫn là ta ước, ước thì biến thật không? Hàng trăm vạn lần ta ước, từ đầu đã hóa thành không