Không Điểm Tựa

Không Điểm Tựa

Lời bài hát Không Điểm Tựa

Đóng góp bởi

Tối quá, ai cho tôi sợi
Dây để tôi bám vào tìm
Lối thoát, giữa màn đêm
Làm sao đôi mắt nhìn vào để
Thấy mặt trời khi bình minh lên
Thấy nụ cười khi ánh sáng đế
ảo giác lạc lối thấy ai cầm đèn
Ta lại thấy lạc lõng và đắm chìm
Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi ?
Trả tiền cho những thứ vứt đi ?
Người ta ăn ngon mặc đẹp
Nhưng đê tiện Nghề ta bần
Hèn nhưng lương thiện
Ngày trôi qua ta tạm biệt
Huy hoàng một mình cảm nhận
Chiếc hôn của trời tàn
Với những hình ảnh màu sắc
Nhợt nhạt nơi kí ức
Hoang vô vi và lụi tàn ( nhưng )
Bình minh ko tồn tại cả sáng
Cũng như cơn mưa nặng
Hạt ko kéo dài cả tháng
Khói trắng vẩn vơ như những
Lời than vãn Ta hút nốt điếu
Này để quên đi lầm than
Ta đâu - có sống tốt
Với người thân của ta đâu
Thời gian được bên họ cứ qua mau
Cứ đi tìm đâu xa ánh sáng
Nhiệm mầu qua những
Người họ cũng như ta mà thôi
Họ cũng thường thật
Thà nhưng hay lừa dối
Họ có đc tất cả là
Ta thấy trên đầu môi
Họ giúp đỡ ta ,
Họ chằng dây ,
Dụ ta bám lấy trong đêm tối
Và ta phải làm gì đây men ?
Chẳng lẽ biến nó
Thành thù ghét ?
Có được đồng nào hay
Nụ hôn nào ta biết để
Tha thiết đây man ?
Chẳng lẽ bây giờ lại phải chơi
Khói trắng ngập phổi có gì mới ?
Rồi nằm xuống - Nghỉ ngơi -
Nghĩ ngợi -
Ta fucking đợi điều gì tới ?
Tối quá, ai cho tôi sợi
Dây để tôi bám vào tìm
Lối thoát, giữa màn đêm
Làm sao đôi mắt nhìn vào để
Thấy, sao lại trước mặt
Tôi bức tường dầy quá
Búa - đưa tôi nhanh để
Tôi đập tan tìm lối qua
Không biết phải làm gì
Và không biết phải đi đâu
Khi làn sương mù lại tràn
Về lúc bóng đêm nhấn chìm sâu
Chút ánh sáng còn âm ỉ
Của một ngày đầy bi âu,
ôm những nỗi niềm câm nín
Mong một phép nhiệm mầu
Để đưa mình thoát ra những
Chuỗi ngày đầy vô vọng.
Không thể phân
Biệt được điều gì mới quan trọng.
Muốn hét lên mà sao như
Mắc nghẹn trong cổ họng
Nên một mình đành gặm
Nhấm những tâm tư ở trong lòng.
Ngồi, hai bàn tay bịt
Chặt lên trên môi
Rồi mắt nhìn mãi về
Một nơi xa xôi,
Nhồi vào trong đầu
Những ý nghĩ u tối,
Chờ từng khoảnh khắc
Thời gian chầm chậm trôi.
Là trời đêm hay ngõ tối??
Tơ rối bao mối nên rượu chối,
Mục tiêu nào để tìm tới??
Chơi vơi, mù khơi muốn
Có được một giây phút thảnh thơi.
Là khởi đầu của sự kết thúc
Hay kết thúc của khởi đầu?
Biết bao nhiêu là câu hỏi
Vẫn hiện ra ở trong đầu.
Rệu rã, chán chường,
Mệt mỏi đang bao vây,
Không một điểm tựa nào
Tồn tại ở quanh đây.
Ko còn chút sức lực để
Gồng mình gắng gượng,
Bế tắc mù mịt đang
Làm lạc mất phương hướng.
Ảo ảnh, mông lung quờ tay vào
Trong không trung vơ
Lấy ước mơ rơi rụng.
Còn lại gì cho mình?
Không thể nào định hình
Khi đã qua quãng thời gian
Nhiệt tình không toan tính.
Thời gian trôi nhanh không ngờ,
Mọi thứ lướt đi không chờ,
Tất cả chỉ là nửa vời,
Vẫn không một câu trả lời
Nên đôi khi muốn buông xuôi,
Đôi khi chỉ ngồi cười, đôi
Khi nó hiện về làm
Rệu rã cả con người,
Bế tắc, câm lặng,
Hoang mang, thất vọng,
Tối tăm, nặng nề,
U ám đeo bám.....
Ai cũng giữ những giọt nước
Mắt để dành khi có 1 thứ đã
Mất thì mới tuôn
Ra đến lúc chẳng còn gì
Mà quên đi quên mất 1 điều
Những thứ mình có chắc
Chó đã là của mình sao
Cứ ngồi buồn và suy
Khi cô đơn sao ta lại quên đến
Những người thân khi ta họ
Bên mà lại nhớ về cái
Tên thuộc về ai
Thế giới này chẳng có điều gì
Tồn tại mãi mãi ngoài gia đình
Ta những thứ ngoài kia có
Chăng chỉ là xã giao
Ai cũng giữ những giọt nước
Mắt để dành khi có 1 thứ đã
Mất thì mới tuôn
Ra đến lúc chẳng còn gì
Mà quên đi quên mất 1 điều
Những thứ mình có chắc
Chó đã là của mình sao
Cứ ngồi buồn và suy
Khi cô đơn sao ta lại quên đến
Những người thân khi ta họ
Bên mà lại nhớ về cái
Tên thuộc về ai
Thế giới này chẳng có điều gì
Tồn tại mãi mãi ngoài gia đình
Ta những thứ ngoài kia có
Chăng chỉ là xã giao
Tối quá, ai cho tôi sợi
Dây để tôi bám vào tìm
Lối thoát, giữa màn đêm
Làm sao đôi mắt nhìn vào để
Thấy, sao lại trước mặt
Tôi bức tường dầy quá
Búa - đưa tôi nhanh để
Tôi đập tan tìm lối qua